
Nếu Bác sĩ Carlo Urbani còn sống đến hôm nay, ông sẽ rong ruổi khắp thế giới trên chiếc xe máy của mình. Ông đích thực là một người ưa khám phá, mạo hiểm - nếu không, chúng ta sẽ gọi là gì khi ông lựa chọn di chuyển trên chiếc xe hai bánh đến tham dự một buổi họp toàn văn phòng ở một địa điểm cách xa đến 100 cây số, trong khi đáng lẽ ông đã có thể thoải mái ngồi trên xe buýt? Nhìn ông thật tuyệt khi đi xe máy, thậm chí trông còn tuyệt hơn cả tài tử Clint Eastwood.

Nếu Bác sĩ Urbani còn sống đến hôm nay, chắc hẳn ông đã mở một phòng trưng bày để giới thiệu những bức ảnh mà ông chụp trong suốt cuộc đời du hành của mình. Ông thích ghi lại những khoảnh khắc và trân trọng vẻ đẹp thiên nhiên. Như Vincent Van Gogh đã từng nói, “Nếu bạn thực sự yêu thiên nhiên, bạn sẽ tìm thấy vẻ đẹp ở khắp mọi nơi”. Và chỉ những ai tìm thấy vẻ đẹp ở khắp mọi nơi, như Bác sĩ Urbani, mới có được trái tim chân thành luôn sẵn sàng phục vụ.

Nếu bác sĩ Urbani còn sống đến hôm nay, chắc hẳn ông sẽ thích dành nhiều thời gian bên người vợ thân yêu của mình và trải nghiệm những kỳ nghỉ cùng cả gia đình. Ông sẽ được nhìn thấy ba đứa con của mình lớn lên như thế nào để trở thành những con người đẹp đẽ, như ông. Ông là một người chồng tình cảm và là một người cha gần gũi.

Nếu Bác sĩ Urbani còn sống đến hôm nay, ông hẳn sẽ tiếp tục quay trở lại Việt Nam, nếu không chọn sống lâu dài ở đây. Việt Nam đã là một mái nhà đối với ông và gia đình. Trên thực tế, người con út của ông được dạy bằng tiếng Việt trong những năm đầu đi học, và vì thế, tiếng Việt được cô bé sử dụng thường xuyên hơn so với ngôn ngữ mẹ đẻ của mình. Nếu ông còn sống, ông hẳn sẽ rất vui khi thấy những người con của mình tiếp tục nối kết và dành tình yêu cho đất nước và con người nơi đây.

Nếu Bác sĩ Urbani còn sống đến hôm nay, ông hẳn sẽ tiếp tục trở thành một người cố vấn, một người anh trai, một người bạn và thậm chí là một người cha đối với các đồng nghiệp của mình. Ông là một người anh lớn và không phải là ông chủ đối với cấp dưới của mình. Làm việc cùng ông rất nhẹ nhàng. Ông là một người bạn tuyệt vời có khả năng truyền cảm hứng, một người luôn sẵn sàng giúp đỡ mọi người mà không hề quản ngại khó khăn.

Nếu Bác sĩ Urbani còn sống đến hôm nay, ông đã tròn 62 tuổi. Ông sẽ trở về quê nhà tại Ý và sống một cuộc sống yên bình sau khi nghỉ hưu. Nhưng cuộc sống bình lặng này sẽ không kéo dài lâu đâu. Bởi vì chắc chắn, nếu Bác sĩ Urbani còn sống đến hôm nay, ông sẽ muốn được dành thời gian nghỉ hưu của mình để đến với những cộng đồng nghèo nhất trên thế giới, tiếp tục giúp họ cải thiện sức khỏe và cứu mạng sống người dân.
Sự cống hiến và niềm đam mê của bác sĩ Urbani dành cho y tế công cộng là một điều tuyệt vời đặc biệt có nơi ông. Đây chính là lý do tại sao hành động quên mình của ông trong đợt bùng phát hội chứng hô hấp cấp tính nặng (SARS) - đại dịch đầu tiên của thế kỷ 21 – lại không hề gây ngạc nhiên cho các đồng nghiệp trong Văn phòng Đại diện của Tổ chức Y tế Thế giới (WHO) tại Việt Nam. Mặc dù trong số những đồng nghiệp từng may mắn được làm việc với người anh hùng này, nay chỉ còn một vài người ở lại WHO, nhưng tinh thần của Bác sĩ Carlo Urbani vẫn còn ở lại với văn phòng, và thực tế tinh thần đó vẫn còn mãnh liệt.
Họ vẫn còn nhớ như in ngày định mệnh đó - khi văn phòng nhận một được cuộc gọi từ Bệnh viện Việt Pháp Hà Nội yêu cầu hỗ trợ kiểm tra một bệnh nhân nghi bị nhiễm cúm gia cầm. Người nhân viên hỗ trợ hành chính nhận cuộc gọi vào thời điểm đó còn chưa rõ cần phải chuyển cuộc gọi đến ai. Và rồi, cô đã hỏi bác sĩ Urbani – lúc đó là chuyên gia y tế công cộng của Tổ chức, ông đã ngay lập tức trả lời “Tất nhiên, đó là tôi”.
Và phần còn lại đã là lịch sử giúp thay đổi đáng kể cách các quốc gia đối phó với các bệnh truyền nhiễm, đặc biệt là những căn bệnh có khả năng gây ra đại dịch.
Mặc dù ra đi khi tuổi đời còn trẻ, Bác sĩ Carlo Urbani đã sống một cuộc đời trọn vẹn. Nếu ông còn sống đến hôm nay, ông sẽ là một hiện thân sống mẫu mực theo đúng sứ mệnh của WHO – nâng cao sức khỏe, giữ cho thế giới an toàn và phục vụ những người dễ bị tổn thương.
Ghi chú của tác giả
Bác sĩ Carlo Urbani là chuyên gia bệnh truyền nhiễm, làm việc tại WHO Việt Nam ở Hà Nội trong thời gian bùng phát dịch SARS. Ông là chuyên gia đầu tiên của WHO phát hiện SARS là một căn bệnh mới gây chết người. Nhờ sự phát hiện sớm của ông, công tác giám sát dịch bệnh toàn cầu đã được tăng cường, và nhiều ca bệnh mới đã ngay lập tức được xác định và cách ly.